Hãy viết ra giấy bất cứ điều mơ ước nào mà bạn có thể nghĩ ra. Hãy để cho dòng mơ ước của bạn tuôn chảy và lan tỏa thành những dòng chữ trên trang giấy. Đừng kìm hãm bản thân bạn. Hãy nhớ rằng giới hạn duy nhất của bạn là giới hạn của sức tưởng tượng. Không người nào khác ngoài bạn có thể thấy được những ước mơ và sức tưởng tượng.
Bốn bước để hình thành danh sách ước mơ
Viết ra giấy: Ghi họ tên của bạn, ngày tháng và tiêu đề cho trang giấy là: “Danh sách ước mơ của tôi”.
Động não để đưa ra các ý tưởng: Suy nghĩ về những điều bạn mong muốn nhất trong cuộc sống và viết chúng ngay vào danh sách ước mơ.
Đặt những câu hỏi: Đưa ra tám câu hỏi dưới đây như thể không có giới hạn nào trong cuộc sống của bạn cả.
- Tôi sẽ sở hữu những gì?
- Tôi sẽ giúp đỡ ai?
- Tôi sẽ đi đâu?
- Tôi sẽ làm gì?
- Tôi sẽ làm nghề gì?
- Tôi sẽ sáng tạo được cái gì?
- Tôi sẽ đóng góp được cái gì?
- Tôi sẽ hoàn thành cái gì?
Viết ra mọi ước mơ chợt đến trong tâm trí bạn và ghi nhận mọi kết quả mà bạn đã từng mong muốn.
Tiếp tục mơ ước: Luôn mang theo bên mình bản danh sách này để bổ sung ngay những ước mơ mới. Không có thời hạn cho những ước mơ của bạn. Chúng sẽ theo bạn suốt đời cho đến khi bạn đạt được chúng.
Một khi bạn đã viết ra giấy những ước mơ của mình, sức mạnh của bạn sẽ được tập trung. Tất cả những sức mạnh của thể chất, tinh thần, linh hồn và cảm xúc sẽ giúp bạn vượt qua mọi chướng ngại vật để hoàn thành những điều bạn khao khát.
Mỗi khi hoàn thành một ước mơ của mình, bạn hãy ghi nhận sự kiện ấy bằng hai cách:
Ghi ngày tháng: Ghi lại ngày tháng mà bạn đã đạt được một ước mơ, và đặt nó ở nơi dễ thấy nhất để nó luôn gợi cho bạn nhớ lại khả năng vượt trội mà bạn đã sử dụng để đạt đến thành công.
Tự thưởng cho bản thân: Phần thưởng phải tương xứng với công lao bạn đã bỏ ra để biến một ước mơ thành hiện thực. Hãy giữ cho cuộc đời bạn luôn vui vẻ với những phần thưởng thú vị.
Bạn cũng phải thường xuyên xem lại danh sách ước mơ của mình. Hãy thư giãn, hình dung những gì bạn sẽ phải làm để đạt được những ước mơ chưa đạt được.
Danh sách này có khả năng tạo hưng phấn cho tinh thần cũng như tâm lý của bạn. Nó sẽ cho bạn thêm sức mạnh để tiến bước đến thành công.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng “thuận buồm xuôi gió” như chúng ta mong muốn mà đó là cả một hành trình có cả hạnh phúc lẫn khổ đau. Chẳng may một lúc nào đó xảy ra những rắc rối, bất hạnh thì hầu hết chúng ta đều nỗ lực tìm lối thoát bằng cách thay đổi ngoại cảnh như: chuyển đến nơi ở mới, tìm một công việc khác, ăn kiêng…hay làm tất cả những gì chúng ta nghĩ là có thể giúp mình xóa đi những phiền muộn và thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Thật ra, điều chúng ta cần làm là thay đổi niềm tin của chính mình. Bởi lẽ, nếu không thay đổi niềm tin thì chúng ta sẽ tiếp tục rơi vào những tình huống như thế.
Ví dụ, khi đã có thói quen kết bạn với những người bị tổn thương về mặt tình cảm thì bạn sẽ vẫn tiếp tục hướng về những người có hoàn cảnh như vậy, cho đến khi bạn thay đổi được ý nghĩ mình cần phải cứu rỗi người khác. Hay như bạn cảm thấy mình không được ngưỡng mộ trong công việc thì dù bạn có chuyển sang làm công việc khác bạn cũng sẽ có cảm giác như thế.
Chỉ có thay đổi niềm tin trước khi bước vào một mối quan hệ mới, hay bắt đầu một công việc mới, bạn mới có thể tạo ra những trải nghiệm mới cho chính mình.
Hãy tin là bạn có thể làm được
Từ lúc ấu thơ cho đến tuổi trưởng thành, chắc chắn bạn đã từng ấp ủ bao ước mơ và hoài bão. Vậy bạn có tin rằng những ước mơ đó nhất định sẽ thành hiện thực? Nếu không thì đã đến lúc bạn tin rằng cuộc đời sẽ như những gì bạn ấp ủ trong lòng. Và bạn chính là người quyết định cho những điều đó xảy ra.
Hầu hết mọi người đều cảm thấy rất dễ dàng khi viết một lá thư, nhưng lại cảm thấy khó khăn hoặc không thể khi xây một ngôi nhà, hay kiếm được thật nhiều tiền. Còn người khác lại nhận thấy kiếm tiền đối với họ không thành vấn đề nhưng để tìm một người bạn đời thì thật sự là một điều khó khăn.
Như vậy, tính chất khó khăn của công việc không hoàn toàn nằm ở bản chất công việc mà sinh ra từ niềm tin, từ sự đánh giá của bạn. Chính niềm tin khiến bạn kết luận rằng đó là điều mà bạn có thể hay không thể thực hiện.
Thật ra, thay đổi niềm tin không phải là vấn đề khó khăn và mất quá nhiều thời gian. Khi bạn nhận thấy niềm tin hiện tại là hạn chế, chỉ cần chọn một niềm tin khác. Tập trung vào suy nghĩ tích cực, có thể bạn sẽ nghĩ đây là một việc khó, nhưng nó chỉ khó nếu bạn tin như thế.
Một thử nghiệm đơn giản chứng minh điều đó: Trước tiên, bạn hãy nghĩ về một chiếc bút chì màu vàng. Sau đó không nghĩ về chiếc bút chì màu vàng nữa, mà hãy nghĩ về một đóa hoa hồng. Chắc chắn bạn sẽ cảm thấy chẳng mấy khó khăn khi bỏ suy nghĩ về chiếc bút chì vàng để chuyển sang nghĩ về đóa hoa hồng. Việc thay đổi suy nghĩ về niềm tin cũng đơn giản như thế.
(còn nữa)
|
Bạn muốn có chuyến đi vòng quanh thế giới?
Bạn muốn biết bạn đang ở đâu trên thế giới không?
Và khi bạn lạc đường thì bạn làm thế nào?
Hãy vào bản đồ sau để tìm về nhà.....
Có rất nhiều triệu chứng của việc chấp nhận thất bại khác nhau nhưng chúng ta thường không ý thức được sự hiện diện của nó trong chính bản thân mình.
Có những người ngủ nhiều hơn hai hay đến sáu tiếng mỗi ngày so với thời lượng cần thiết để giữ sức khoẻ tốt. Đối với mọi cá nhân, trường hợp ngủ nhiều hơn thường lệ đôi chút là việc hoàn toàn bình thường. Nhưng khi gặp hoàn cảnh cần thiết phải ngủ ít lại thì khó khăn bắt đầu xuất hiện. Vì họ đã quá quen với việc ngủ một ngày mười tiếng, nay họ buộc phải thức khuya dậy sớm nên họ chỉ có thể làm việc trong trạng thái lờ đờ, mệt mỏi. Họ chỉ mong sao cho hết giờ để lại lên giường ngủ tiếp. Kết quả là gì? Thất bại đang chực chờ để nuốt chửng họ.
Một trong những hình mẫu của người thất bại không dễ dàng gì có thể nhận ra được, “người hướng nội” là những người ngủ trong khi thức: những người cho phép mọi hoạt động trôi qua trước mặt mình mà hầu như chẳng tham gia gì cả, hoặc nuông chiều theo những thú vui giết thời gian chẳng hạn như bài bạc, đọc sách nghiền ngẫm đến mức bệnh hoạn, …
Những người yêu thất bại mà chúng ta dễ dàng nhận ra nhất chính là những người nghiện rượu. Nơi nào xuất hiện người nghiện rượu, nơi đó nhất định xuất hiện người yêu thất bại. Nói cách khác, nơi đó xuất hiện một hình thức chết trong khi còn đang sống. Nếu cà phê khiến bạn khó chịu nhưng bạn vẫn tiếp tục dùng nó, xét cho cùng thì bạn cũng giống như những người nghiện rượu.
Ngược lại, đối với người hướng ngoại, họ cũng theo đuổi thất bại theo cùng một cách như thế. Thật khó có thể đi tìm được ngày nào mà họ không đến rạp hát, sàn nhảy, hộp đêm, tiệc tùng… Đây cũng là một hình thức khác của sự yêu chuộng thất bại.
Đối với người hay ngồi lê đôi mách, chúng ta có thể dễ dàng nhận ra họ hơn là chúng ta có thể nhận ra mình cũng là một trong những số đó. Đôi khi chúng ta giật mình khi nhận thấy rằng mình đang lặp lại cùng một câu chuyện vặt vãnh nào đó với cùng một người bạn. Khi chúng ta lặp đi lặp lại một đề tài nào đó, mọi người cùng đưa ra những ý kiến lặp đi lặp lại một cách máy móc, cũng với sự phẫn nộ đó, cũng với những lời mỉa mai đó, chẳng có gì mới mẻ cả. Chúng ta chỉ phí thời gian vô ích mà thôi.
Có những hình thức trở thành nạn nhân của sự chấp nhận thất bại xuất hiện ở nhiều hình thức tinh vi hơn. Ví dụ, có rất nhiều người cố ý đảm nhận công việc rất nhẹ nhàng so với khả năng và sở học của họ. Và có những người lại không thương tiếc chính bản thân mình, họ dốc hết sức lực để làm việc đến kiệt sức vì những việc cỏn con vô nghĩa.
Thế nên theo những cách như thế này, và vô số những cách khác, người ta tham gia vào những hoạt động dường như không có mục tiêu gì cả, hoặc là những hoạt động đều đặn nhàm chán với mục tiêu sai lạc, và tất cả họ đều là kết quả của sự chấp nhận thất bại.
|
Vài năm trước đây ở
Columbia, bang Nam Carolina, một thanh niên bán dụng cụ nhà bếp đến văn phòng tôi. Lúc ấy là đầu tháng 12 nên chúng tôi nói chuyện về kế hoạch cho năm tới.
Tôi hỏi anh ta, “Sang năm cậu sẽ bán được bao nhiêu?”. Anh ta cười toét miệng đáp, “Em bảo đảm với anh một điều là sang năm em sẽ bán được nhiều hàng hơn năm nay.” Tôi bảo, “Thế thì tốt. Năm nay cậu bán được bao nhiêu?”. Anh ta cười đáp “Em cũng không biết nữa”. Thật lạ và cũng thật đáng buồn. Đây là một thanh niên không biết mình đang ở đâu và trước đó đã ở đâu, nhưng có sự tự tin của người điếc không sợ súng, anh ta biết anh ta sẽ đi đến đâu?
Đáng tiếc là đa phần người ta gần như ở vào tình trạng như thế. Họ không biết mình đang ở đâu, không biết mình từ đâu đến nhưng lúc nào họ cũng cho rằng họ biết họ sẽ đi đâu.
Zig Ziglar
Nếu nghị lực chấp nhận thất bại được thể hiện rõ giống như những triệu chứng hiển hiện của chứng sưng quai bị và cảm lạnh, thì rõ ràng nó đã bị trừ tiệt hoàn toàn cách đây lâu lắm rồi.
Nhưng thật đáng tiếc là những triệu chứng của nó luôn xuất hiện đa dạng và nhiều vô kể. Nếu bạn đưa ra một tay chơi sành điệu luôn có mặt trên sàn nhảy mọi lúc đến và giới thiệu với anh ta một triết gia râu tóc bờm xờm đang ngồi mơ mộng dưới ánh nắng mặt trời và nói rằng: “Tôi muốn hai người làm quen với nhau; các bạn có nhiều điểm chung đấy”, thì có lẽ bạn đã bị xem là một gã điên mất. Tuy nhiên bạn đã đúng. Cả hai người này đều bị thúc đẩy bởi một động cơ giống nhau; từ trong vô thức cả hai người bọn họ đều chấp nhận sự thất bại.
Cuộc sống của họ có một mẫu số chung. “Đừng hành động như thể bạn có cả ngàn năm để mà sống vậy”, Marcus Aurelius đã tự cảnh tỉnh chính mình bằng câu châm ngôn này. Tất cả những ai bị rơi vào guồng máy chấp nhận thất bại sẽ hành xử giống như thể họ còn cả ngàn năm phía trước của cuộc đời. Dù họ mơ mộng hay nhảy nhót, họ cũng đã tiêu xài khoảng thời gian quý báu của mình giống như thể là kho lương thực của họ sẽ không bao giờ có thể cạn kiệt.
|
Bạn đừng bao giờ làm hoặc không làm một điều gì bởi vì bạn quan tâm đến những gì người ta có thể nghĩ về mình. Thực tế là chẳng ai nghĩ về bạn cả.
Thật là ngạc nhiên khi biết rằng biết bao người quyết định tham gia hoặc không tham gia vào những mối quan hệ, những công việc làm ăn, những cuộc phiêu lưu mới và nhiều thứ khác nữa do lo sợ rằng một ai đó có thể không đồng ý. Họ sống với những cuộc hôn nhân họ ghét, làm những việc họ không thích, hoặc từ chối những cơ hội làm ăn vì ngại rằng một kẻ nào đó, bất cứ ai, có thể sẽ chỉ trích họ. Sự thật là chẳng ai có quan tâm đến những quyết định quan trọng trong cuộc đời bạn hơn chính bạn đâu. Thế đấy, bạn hãy thấy đó mà vạch ra kế hoạch.
Trong công trình nghiên cứu của Abraham Maslow về những người đã tự thể hiện được mình thì trong số 1 hoặc 2 phần trăm đàn ông hoặc đàn bà đó - những người đã trưởng thành và từng trải – ông đã tìm thấy một phẩm chất mà họ đều có, đó là họ hoàn toàn trung thực với bản thân. Họ khách quan và biết rõ về những mặt mạnh và mặt yếu của mình. Họ chẳng hy vọng hay giả vờ để tạo vẻ khác với con người thật của mình. Sự chấp nhận bản thân là viên gạch nền tảng của sự tôn trọng bản thân của họ.
Vì họ biết mình là ai nên họ không cảm thấy cần phải luôn luôn có được sự chấp thuận của kẻ khác. Họ xem xét những ý kiến của người khác, nhưng có những quyết định của riêng mình. Họ không quá bị ảnh hưởng bởi sự chấp thuận hay không chấp thuận có thể có của kẻ khác. Bất luận thế nào, bạn cũng là người quan tâm nhất và bị ảnh hưởng nhiều nhất. Hãy căng lên cánh buồm của riêng bạn.
Brian Tracy
Phương pháp 12 bước sắp được đưa ra ở đây có lẽ là quá trình đạt được mục tiêu có hiệu quả nhất từ trước đến nay. Hàng trăm nghìn phụ nữ và đàn ông trên toàn thế giới đã áp dụng để thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ. Nhiều công ty cũng sử dụng để tái cơ cấu lại tổ chức, tiến tới đạt sản lượng và lợi nhuận cao hơn. Phương pháp này rất đơn giản, vì những điều đúng đắn thường đơn giản. Tuy nhiên hiệu quả của nó đáng ngạc nhiên đến nỗi cả những người đa nghi nhất cũng phải bất ngờ.
Mục đích của phương pháp đạt mục tiêu là giúp bạn tạo ra một giá trị tinh thần tương đương với những gì bạn muốn giành được trong thực tại. Bạn trở nên như thế nào và làm được những gì phụ thuộc vào những gì bạn nghĩ. Nếu bạn nghĩ tới một vấn đề gì đó liên tục và hết sức rõ ràng, nó sẽ xảy ra nhanh hơn và dễ đoán trước hơn bất kỳ biện pháp nào khác.
Có một mối liên hệ trực tiếp giữa mức độ rõ ràng khi bạn tưởng tượng ra mục tiêu như thể đã hoàn thành nó và mức độ nhanh chóng mà nó xuất hiện trong thực tế. Trình tự 12 bước này giúp bạn đi từ sự mơ hồ trừu tượng sang sự rõ ràng hoàn toàn. Nó định hướng con đường bạn phải đi theo hướng mà từ điểm xuất phát có thể đến bất kỳ nơi nào bạn muốn.
Bước 1: Hãy luôn luôn mơ ước - một khát khao mãnh liệt và cháy bỏng
Đây là động lực giúp bạn vượt qua nỗi sợ hãi và sức ì luôn là vật cản. Sự kìm hãm duy nhất và lớn nhất tới việc lập ra và đạt được mục tiêu chính là nỗi SỢ HÃI dưới nhiều sắc thái. Đây là nguyên nhân khiến bạn đánh giá thấp mình và đành bằng lòng với những việc thấp hơn khả năng của bạn. Mỗi khi bạn quyết định đều dựa trên các cảm xúc, hoặc là sự e sợ hoặc là mong muốn và sắc thái xúc cảm nào mạnh hơn sẽ chế ngự cảm xúc còn lại.
Quy luật về sự tập trung cho thấy những gì bạn tập trung nỗ lực sẽ phát triển lên. Nếu bạn luôn nghĩ về những giấc mơ, viết chúng ra và lập kế hoạch để hoàn thành chúng liên tiếp, cuối cùng thì ước mơ của bạn sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức nó vượt lên và đẩy lùi nỗi sợ hãi. Một khát khao mãnh liệt, cháy bỏng về một mục tiêu cụ thể giúp bạn thắng được sợ hãi và luôn tiến về phía trước băng qua mọi trở ngại.
Ước muốn phải luôn mang tính cá nhân. Bạn có thể chỉ muốn điều gì đó cho bản thân chứ không vì bạn cảm thấy đó là điều người ta muốn dành cho bạn. Trong khi lập ra các mục tiêu, đặc biệt là những mục tiêu chính yếu rõ ràng, bạn phải hoàn toàn ích kỷ. Đó phải là mục tiêu của chính bạn. Bạn phải hoàn toàn chắc chắn rằng bạn muốn trở thành người như thế nào, muốn có gì và muốn được làm gì?
Vậy thì mục đích chính yếu rõ ràng của bạn là gì?
Cái gì là mục tiêu chủ đạo?
Giả sử nếu được đảm bảo thành công trong một lĩnh vực nào đó, bạn muốn đạt được điều gì?
Việc quyết định xem bạn thực sự muốn gì là điểm khởi đầu cho những thành quả lớn lao sau này.
|
Quyết định trở thành người biết lập mục tiêu và thực hiện mục tiêu, hướng tới tương lai mang lại cho bạn cảm giác mạnh mẽ về sự kiểm soát. Bạn cảm thấy tự hào về bản thân. Bạn cảm thấy rằng mình làm chủ số phận của mình. Tuy nhiên, đôi khi bạn vẫn còn lúng túng trong việc thiết lập mục tiêu cho mình. Dưới đây là bảy câu hỏi giúp bạn xác định mục tiêu . Bạn phải tự hỏi và trả lời nhiều lần.
Câu hỏi thứ nhất:
Năm giá trị quan trọng nhất của bạn trong cuộc sống là gì?
Mục đích của câu hỏi này là để giúp bạn xác định cái gì thật sự quan trọng với bạn, và mở rộng ra thì cái gì ít quan trọng hơn hay không quan trọng.
Một khi bạn đã xác định được 5 điều quan trọng nhất trong cuộc đời bạn, hãy sắp xếp chúng theo thứ tự ưu tiên, từ mục tiêu quan trọng nhất đến mục tiêu thứ năm.
Lựa chọn và xác định các mức giá trị của bạn và thứ bậc quan trọng của chúng nên thực hiện trước khi lập ra mục tiêu. Vì bạn thể hiện từ nội tâm ra bên ngoài và các giá trị bạn đặt ra là thành tố cơ bản trong tính cách, sự xác định chúng rõ ràng giúp bạn chọn mục tiêu nào phù hợp với điều tốt nhất cho bạn.
Câu hỏi thứ hai:
Ngay trong lúc này, ba mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời bạn là gì?
Viết câu trả lời trong vòng 30 giây.
Đây là phương pháp liệt kê nhanh, khi bạn chỉ có 30 giây để viết ra 3 mục tiêu quan trọng nhất, ý thức của bạn sẽ chọn lọc các mục tiêu của bạn nhanh chóng. Ba mục tiêu chính chỉ kịp vụt qua đầu bạn. Với chỉ 30 giây, bạn sẽ chính xác như thể bạn có 30 phút.
Câu hỏi thứ ba:
Nếu hôm nay bạn biết được rằng bạn chỉ còn sống được 6 tháng, bạn sẽ làm gì, bạn sẽ giành thời gian như thế nào?
Đây là câu hỏi đánh giá khác giúp bạn xác định cái gì là thực sự quan trọng với bạn. Khi thời gian có hạn, thậm chí nếu chỉ trong tưởng tượng, bạn trở nên rất ý thức ai và cái gì bạn thực sự quan tâm. Như một bác sỹ đã nói: “Tôi chưa bao giờ gặp một thương gia nào trên giường bệnh mà lại nói “Tôi mong có thể giành nhiều thời gian cho công việc hơn nữa”.
Có ai đó đã nói rằng bạn sẽ không sẵn sàng để sống đến khi bạn biết phải làm gì nếu bạn chỉ còn một giờ sống trên trái đất. Bạn sẽ làm gì?
Câu hỏi thứ tư:
Bạn sẽ làm gì nếu ngày mai bạn trúng số 1 triệu đô la tiền mặt, miễn thuế?
Bạn sẽ thay đổi cuộc sống của bạn như thế nào? Bạn sẽ mua gì? Bạn sẽ bắt đầu làm gì hay thôi không làm gì nữa? Tưởng tượng rằng bạn chỉ có hai phút để viết câu trả lời và bạn sẽ chỉ có thể làm hay đạt được những gì bạn viết ra.
Đây thực sự là câu hỏi giúp bạn quyết định sẽ làm gì nếu bạn có đủ thời gian và tiền bạc bạn cần, nếu bạn không phải sợ sự thất bại nào. Bạn sẽ đưa ra câu trả lời rõ ràng nhất khi bạn nhận ra nhiều thứ bạn sẽ làm khác đi nếu bạn cảm thấy bạn có đủ khả năng để lựa chọn.
Câu hỏi thứ năm:
Điều gì bạn luôn muốn làm, nhưng sợ phải cố gắng?
Câu hỏi này giúp bạn biết rõ ràng hơn ở thời điểm nào nỗi sợ hãi của bạn có thể ngăn cản bạn làm những gì bạn thực sự muốn làm.
Câu hỏi thứ sáu:
Bạn thích làm gì nhất? Cái gì mang lại cho bạn cảm giác tự hào và hài lòng với bản thân nhất?
Đây là câu hỏi về giá trị khác có thể chỉ ra điểm bạn nên khám phá để tìm ra “ước muốn của trái tim”. Bạn sẽ luôn cảm thấy vui nhất khi bạn muốn làm nhất luôn là hoạt động làm bạn cảm thấy mãn nguyện và hài lòng nhất. Những người thành đạt nhất ở Mỹ luôn làm những gì họ thích nhất.
Câu hỏi thứ bảy, và có lẽ là quan trọng nhất:
Nếu bạn biết bạn sẽ không bị thất bại, điều lớn nhất mà bạn dám mơ là gì?
Giả dụ có một vị thần xuất hiện và ban cho bạn một điều ước. Vị thần đảm bảo rằng bạn chắc chắn sẽ thành công hoàn toàn ở một thứ mà bạn cố gắng làm cho dù nó lớn hay nhỏ, ngắn hay dài hạn. Nếu bạn được bảo đảm chắc chắn thành công trong một lĩnh vực nào đó mục tiêu nào mà bạn sẽ xác định cho mình?
Dù bạn viết bất kỳ cái gì như câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào trong số này, bao gồm cả câu hỏi: “Nếu bạn biết bạn sẽ không thất bại, điều lớn nhất mà bạn dám mơ là gì?” thì bạn có thể làm được. Sự thực là bạn có thể viết ra nghĩa là bạn có thể thực hiện được. Một khi bạn xác định được bạn muốn gì, câu hỏi duy nhất bạn phải trả lời là: “Tôi đã thực sự mong muốn nó và sẵn sàng trả giá chưa?”
Đứa bé trai 8 tuổi bước đến gần một ông già có vẻ ngoài rất thông thái rồi ngước nhìn ông nói:
- Cháu biết ông là một người rất sáng suốt, uyên thâm. Ông hãy cho cháu biết về bí ẩn của cuộc sống.
Ông già nhìn đứa bé đáp:
- Suốt đời mình ông đã suy ngẫm rất nhiều về điều này và có thể nói gọn chỉ trong bốn chữ.
Đầu tiên là suy nghĩ. Hãy nghĩ về những giá trị mà con sống vì chúng.
Thứ hai là tự tin. Hãy tin tưởng bản thân bằng cách dựa vào những giá trị con nghĩ rằng vì chúng mà con sẽ sống.
Thứ ba là mơ ước. Mơ ước những gì có thể thành hiện thực dựa vào sự tự tin và những giá trị mà ta sẽ theo đuổi trong cuộc sống.
Và cuối cùng là dám làm. Hãy dám thực hiện để biến ước mơ thành sự thật bằng chính niềm tin và giá trị của chúng ta.
Và ông già đó chính là họa sĩ Walter E.Disney.
Chúng ta sống trong một vũ trụ có trật tự. Mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Và những người luôn sống trong ao tù, không muốn vươn lên trong cuộc sống là do hai trở ngại tinh thần chính: “cảm giác bất lực” và “vùng an nhàn”.
Cảm giác bất lực
Do hậu quả của những kinh nghiệm thời thơ ấu, đặc biệt là những lời chỉ trích tai hại và những kinh nghiệm đầu đời về sự thất bại, người ta đâm ra có cảm tưởng không thể có sự thay đổi nào trong đời sống của họ. Đa số mọi người, đàn ông lẫn đàn bà, đều cảm thấy bị ngập sâu trong những điều xảy ra cho họ và những điều xảy ra chung quanh. Họ cảm thấy chẳng thể làm gì được để đối phó với các sự cố xảy ra, hoặc để cải thiện cuộc đời mình. Bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy một người nào đó bị tác động bởi cái “cảm giác bất lực” là họ cứ nói mãi “Tôi không thể”.
Người ta cảm giác rằng họ không thể giảm cân, không thể kiếm được việc làm tốt hơn, không thể cải thiện hay thay đổi được các mối quan hệ, không thể tăng thêm lợi tức, không thể nâng cao kiến thức và tay nghề, và không thể làm nhiều điều mà họ thực sự muốn làm. Trước đây họ đã thử làm nhiều lần nhưng không thành công và họ kết luận một cách máy móc rằng họ hầu như chẳng có thể làm được gì để thay đổi tương lai cả. Họ trở nên thụ động và yên phận. Cuộc sống của họ chỉ là buổi sáng thức dậy, đi làm, giao tiếp qua quýt, về nhà, dùng cơm tối, xem truyền hình độ 4 hay 5 tiếng và đi ngủ.
Cái bẫy của sự tự mãn
Trạng thái tinh thần thứ hai kìm hãm họ lại đó chính là “vùng an nhàn”. Con người là những sinh vật của thói quen. Họ bắt đầu một hoạt động nào đó và nhanh chóng cảm thấy dễ chịu với nó. Thế rồi họ không chịu thay đổi điều mình đang làm, hoặc thay đổi môi trường sống, ngay cả khi họ không hạnh phúc hay thoả mãn với nó. Họ trở nên có phần vừa lòng và tự mãn. Sau cùng họ trở nên sợ thay đổi, dù bất kỳ lý do gì. Họ rơi vào cuộc sống đơn điệu, nhàm chán, càng ngày càng tệ hại hơn, cho đến một lúc họ chẳng còn có chút hy vọng nào thay đổi hoặc cải thiện cuộc đời mình.
“Cảm giác bất lực” kết hợp với “vùng an nhàn” làm cho con người cảm thấy yếu đuối và không thể làm chủ hay tạo ra những thay đổi thực sự nào cho cuộc đời mình. Con người sống trong trạng thái tinh thần này cố gắng mưu tìm sự an toàn hơn là những cơ hội, và thường cảm thấy mình là một nạn nhân của những tình thế không kiểm soát được.
Brian Tracy
Rất có thể, yếu tố hay dẫn đến thất bại trong kinh doanh mạng nhất là do ta cho rằng ta phải quản lý những nhà phân phối đứng dưới ta. Đây là một tình huống điển hình: những thành viên mới trong 1-2 tháng đầu thường tuyển dụng 10 -15 người quen của mình, sau đó họ dồn hết thời gian vào việc cố làm cho những người đó thành công. Chúng tôi gọi hiện tượng này là “cái bẫy quản lý”.
Chúng tôi muốn nhấn mạnh ngay rằng: có một sự khác biệt lớn giữa quản lý và hỗ trợ các tầng dưới trong mạng. Khi cố tỏ vẻ là người đỡ đầu cho các tầng dưới, những người mới gia nhập kinh doanh mạng thường phải bỏ nhiều thời gian một cách không cân xứng cho một nhánh nào đó và làm ảnh hưởng đến công việc chung. Và họ vấp phải 2 vấn đề khá nghiêm trọng nảy sinh từ “cái bẫy quản lý”.
Thứ nhất, nó tạo ra những nhà phân phối yếu kém và thiếu nhuệ khí, bởi vì có ai đó làm hộ phần việc của họ.
Thứ hai, khi chỉ lo cho người khác, những nhà phân phối này sẽ mất thời gian quý báu của mình mà nhẽ ra họ có thể dùng để tuyển dụng những nhà phân phối mới và tuyên truyền lối kinh doanh mạng.
Bạn hãy nhớ rằng: quá trình đỡ đầu liên tục các thành viên mới tạo ra sức sống cho lối kinh doanh này. Nếu bạn ngưng tuyển dụng sẽ dẫn đến việc đánh mất nền tảng của nó. Và tệ hại hơn nữa là các nhà phân phối dưới bạn cũng sẽ theo gương bạn mà bỏ công việc chính và chỉ lo quản lý các thành viên cấp dưới, bởi công việc này được xấy dựng trên tấm gương của chính bạn. Mặt khác, sự hỗ trợ của tổ chức chính là một phần tạo nên cái gọi là phương pháp đồng đội vốn là đặc điểm của kinh doanh mạng. Nó bao gồm việc giúp đỡ các cộng sự đứng dưới trong rút ngắn khoảng cách với các khách hàng quan trọng nhất, động viên họ khi họ chán nản. Ở đây chúng tôi sẽ phân tích sự khác nhau giữa việc tạo ra tính phụ thuộc trong mạng lưới và việc hỗ trợ cho tính tự lập.
Đỡ đầu các thành viên trong gia đình và tổ chức công việc cho họ
Sau khi tuyển bố mình vào mạng lưới, Mark gặp phải một số vấn đề khá nghiêm trọng:
“… Đó là lần đầu tiên tôi rơi vào “cái bẫy quản lý” này, nghĩa là quản lý một hàng dưới tôi. Và tôi muốn giúp bạn tránh được cạm bẫy xảo quyệt này bởi nó có thể làm mất hiệu quả công việc của bạn và rất hay dẫn đến thất bại. Chính bố mẹ chúng ta, anh chị em chúng ta là những người hay kéo ta vào cạm bẫy này nhất… Tôi đã bỏ ra 4 tháng để cố giúp bố tôi xây dựng mạng lưới của ông. Khó khăn chính là ở chỗ tất cả các cộng sự của bố tôi đều xem tôi như thủ lĩnh, bởi vì tôi làm hộ hết mọi việc cho bố. Nhưng cái hại không chỉ có vậy. Cả nhóm còn lại của tôi đều phải chịu hậu quả vì tôi không thể hỗ trợ họ. 4 tháng mà tôi bỏ ra để hướng dẫn bố tôi và nhóm của ông chính là thời gian kém hiệu quả nhât trong cả sự nghiệp kinh doanh mạng của tôi. (Cái lợi duy nhất mà tôi rút ra được ở đây chính là tôi đã nhận thấy việc làm bảo mẫu cho một nhánh nào đó trong mạng là sai lần ghê gớm thế nào, và tôi đã đưa ngay kiến thức này vào quá trình đào tạo những thành viên mới của mình để họ khỏi lặp lại những sai lầm của tôi). Ngay sau khi tôi ngừng giúp bố, tất cả những gì tôi tạo dựng cho ông đều sụp đổ. Bố tôi rất buồn vì ông không biết làm sao để hướng dẫn những cộng sự của mình, và họ cũng không coi ông là thủ lĩnh. Song, điều đáng buồn nhất là bố tôi thật sự có năng lực rất lớn đế đạt được thành công trong kinh doanh mạng, điều có thể giúp ông xây dựng được một công ty tầm cỡ quốc tế và điều hành nó một cách thành công. Song tôi đã chính tay mình phá vỡ cơ hội đó. Bạn có thấy không, tôi rất yêu ông và muốn giúp ông thành công, nhưng kết quả là tôi lại biến một con người mạnh mẽ thành một người yếu đuối.
Sau đó tôi quyết định lao vào xây dựng hệ thống cho em gái tôi. Tôi tuyển dụng những người trưởng nhóm trong mạng lưới của cô ấy, đào tạo họ và hỗ trợ họ. Lại một lần nữa tôi thấy mình là nạn nhân của vai trò quản lý. Trong khi đó thì những người trong hệ thống của tôi trên khắp các miền đất nước rất thất vọng vì ít liên lạc được với tôi, vì tôi bận ngập đầu vào việc quản lý các nhóm của gia đình tôi.
Tóm lại, tôi đã phí thời gian 8 tháng trời vô ích để xây dựng mạng lưới cho bố và em gai. Chỉ trong một năm, cả hai người cùng bỏ công việc đó, còn những người trong mạng lưới của họ thì hoặc bỏ kinh daonh mạng, hoặc trở thành những người mua hàng sỉ. Tôi đã mất rất nhiều thời gian vô bổ và tệ hơn nữa là dù tôi cố gắng làm cho người thân của mình tất cả những gì trong khả năng tôi, song tôi lại không cho họ cơ hội thể hiện bản lĩnh thủ lĩnh của họ.
Đúng ra tôi chỉ nên bỏ cho bố và em gái mỗi người một tuần để huấn luyện. Sau đó thì họ đã có thể tự xây dựng được mạng lưới của mình.
…Nếu bạn cảm thấy bơ vơ trong kinh doanh mạng khi không có người thân bên cạnh hỗ trợ thì có những cách đúng đắn hơn nhiều so với việc lôi kéo họ đến với công việc này và làm hộ họ hết mọi việc. Nếu chúng ta muốn thay đổi người khác, trước tiên chúng ta phải thay đổi mình, thái độ của mình, và lúc đó thì những người xung quanh ta tự nhiên cũng sẽ thay đổi”.
Không thể phủ nhận một sự thật là khả năng đạt được điều gì đó của chúng ta chỉ phụ thuộc một phần vào yếu tố di truyền, sự may mắn và hoàn cảnh, song quan trọng hơn cả là lòng tin của chúng ta vào việc chúng ta có thể làm được.
Phức cảm Cứu thế
“Phức cảm Cứu thế” rất giống với “cái bẫy quản lý”, song có chiều hướng thiên về “cứu”. Chúng ta rất hay cố gắng cứu rỗi khi thì cả thế giới, lúc lại số nguời chúng ta đỡ đầu. Nhưng thực tế hết lần này đến lần khác đã cho ta thấy rằng điều đó hoàn toàn vô ích. Cái trớ trêu là ở chỗ những nhà phân phối chiếm ít công sức của chúng ta nhất sau này lại là những người thành công nhất. Bài học rút ra là: Những nhà phân phối cần ta giúp nhiều hơn sẽ thành công muộn hơn và ngược lại, những người tự lập tự chủ sẽ là những người gặt hái thành công trước nhất.
Mark hồi tưởng: “Tôi có cảm giác lòng tự ái bị tổn thương khi Denis lần đầu tiên không hề yêu cầu tôi giúp đỡ trong suốt cả tháng. Nhưng khi tôi thức tỉnh khỏi ý nghĩ “muốn làm người hữu dụng”, tôi chợt phát hiện ra một cách tâm phục khẩu phục rằng cậu ấy đã vượt tôi. Chỉ có trong kinh doanh mạng mới có chuyện người đứng dưới bạn lại đạt đến cấp hoa hồng cao nhất trong Marketing plan trước bạn và điều đó rất hay”.
Những thành viên mới hay kêu ca, rên rỉ và than phiền thường chỉ sau vài tháng là bỏ kinh doanh mạng. Còn những triệu phú tương lai chính là những người gần như luôn tự mình làm hết mọi việc. Hãy nhớ là nếu những thành viên mới tham gia kinh doanh mạng sau khi kết thúc khoá huấn luyện và bắt tay vào việc mà không gọi điện cho bạn hàng ngày để nhờ bạn làm hộ cho họ tất cả mọi việc, bạn không cần phải tự ái. Bạn cần phải vui là khác! Điều gì làm cho công việc kinh doanh này của chúng ta lớn lao hơn bất cứ một công việc truyền thống nào? Chính là việc năng suất làm việc của chúng ta luôn luôn được đãi ngộ xứng đáng! Nếu những cộng sự mới muốn làm ra nhiều tiền hơn một người đứng trên, anh ta chỉ cần làm việc năng suất hơn, tức là tìm được nhiều nhà phân phối và khách hàng hơn để họ phân phối và tiêu thụ sản phẩm. Đó chính là điều mà chúng ta thích nhất trong kinh doanh mạng. Trên thực tế, chúng ta không bao giờ bị mất các nhóm phân phối đứng dưới, nhưng những người đứng đầu các nhóm dưới vẫn có thể vượt ta về thu nhập. Và một số người đã làm được điều đó, đặc biệt là khi chúng ta quá bận bịu với việc tạo ra hình tượng cho công việc của ta qua các bài báo và thông cáo trên các phương tiện thông tin đại chúng, bài giảng ở các trường đại học, các câu lạc bộ và các tổ chức khác nhau và cả viết sách nữa. Chúng ta hầu như không tuyển dụng tích cực như trong những năm đầu kinh doanh mạng, bởi vì chúng ta dành tự do có được cho mục đích khác. Do chúng ta thường xuyên bận đi đây đi đó nên một số người chủ chốt trong các nhóm dưới ta, ngay cả những người mới làm kinh doanh mạng chỉ bằng nửa thời gian của chúng ta cũng đã có nhiều tiền hơn chúng ta. Tại sao vậy? Bởi vì họ tiếp tục tuyển dụng không ngừng, mà đó phương pháp chính để tăng thu nhập. Song cũng có một số đông những người xứng đáng có thu nhập lớn nhưng lại không có được bởi họ bị lún vào “cái bẫy quản lý” và “phức cảm Cứu thế”.
Để đạt được thành công, trước hết cần phải có lòng tin, cần phải biết hình dung được kết quả và có được những cảm xúc tương ứng rất lâu trước khi điều đó thật sự xảy ra. Không cần thiết phải dùng phương pháp quản lý. Tất cả những gì chúng ta cần làm với tư cách một người đứng đầu là cung cấp cho các cộng sự mới đứng dưới ta một chiến lược dễ áp dụng và tạo điều kiện cho họ tự xây đắp thành công của mình.
(Theo GSO)