Thứ Ba, 19 tháng 5, 2009

Những cuộc đời tẻ nhạt

ImageKhi tôi còn là một cậu bé, tôi thường nằm trên giường và nghe được tiếng còi tàu vọng đến từ các ngọn đồi thuộc vùng phía Nam Ohio. Tôi có thể hình dung được một con tàu đang lao vút đi với những toa xe sáng chói trong đêm tối. Tôi rất thích chúng. Mơ ước lớn nhất của tôi khi còn nhỏ là trở thành một kỹ sư chuyên ngành đường sắt. Tôi rất vui vì ước mơ đó giờ đây vẫn còn giúp tôi cảm thấy vui khi nghĩ về nó. Khi tôi nghĩ về những kỷ niệm thơ ấu của mình, tôi luôn cảm thấy một cảm giác bay bổng trong lòng.

Có một số người dường như đã nhanh chóng đánh mất sự lãng mạn trong đời sống của mình. Họ đặt nhiều hi vọng vào vào công việc của mình và họ chỉ biết nỗ lực, nỗ lực và nỗ lực để tích luỹ của cải, rồi thì cuộc sống của họ nhanh chóng trở nên đơn điệu, tẻ nhạt, không niềm vui. Rồi thì họ kết hôn như một nghĩa vụ phải làm. Họ sống những chuỗi ngày buồn tẻ thiếu sinh khí. Họ không còn thời gian để ngắm nhìn chân trời xa tít vẫy gọi nữa. Niềm vui trong đời họ đã biến mất, để lại họ với một tâm hồn trống rỗng và những công việc vô nghĩa. Chúng ta sẽ làm gì đây?

Mọi người thường làm gì khi họ phát hiện rằng niềm vui trong cuộc sống đã hoặc đang bỏ họ mà đi? Nhiều người tập trung mọi nỗ lực của mình vào việc kiếm tiền cứ như thể đó là mấu chốt giúp họ tìm lại được niềm vui trong đời. Họ nghĩ rằng nếu họ sở hữu được nhiều thứ hơn nữa, nếu họ có được nhiều tiền của hơn nữa, nếu họ giành được nhiều quyền lợi hơn nữa thì niềm vui trong đời lại quay về với họ. Một số người lại xoay sang tham gia các trò chơi giải trí khi họ phát hiện rằng sự lãng mạn trong họ đã biến mất. Họ lý luận rằng xúc cảm của họ sẽ khiến họ tìm lại được niềm vui trong đời. Họ quên rằng người ta chỉ có thể vui hưởng cuộc sống, chỉ có thể có được niềm vui trong đời khi người ta không đánh mất khả năng cảm nhận vẻ đẹp trong đời, khi khả năng này biến mất, họ lập tức trở thành những con người chai sạn và yếm thế.

Trong tác phẩm Gia đình Brrets tại phố Wimpole, tác giả Elizabeth Barret Browning xác nhận: “Những gì khiến tôi sợ hãi nhất chính là khi người ta tỏ ra hài lòng với những gì hoàn toàn không phải là “cuộc sống” chút nào”. Cô ta đã đúng khi nói về đại đa số chúng ta. Chúng ta sống vội, chúng ta không ngừng nghỉ, chúng ta vội vã, chúng ta trải qua chuỗi ngày khắc khoải và chúng ta gọi đó là “cuộc sống”, chúng ta nghĩ rằng mình thơ thẩn trong cuộc đời này và thỉng thoảng bắt gặp một niềm vui nho nhỏ nào đó trong đời thì đó được gọi là “cuộc sống”. Tuy nhiên, trong sâu thẳm lòng mình, chúng ta biết rằng cái được gọi là “cuộc sống” đúng nghĩa luôn tốt hơn nhiều so với thế.

Og Mandino

1 nhận xét:

Rất hoan nghênh mọi nhận xét và ý kiến đóng góp của mọi người. Bạn phải đăng nhập và tài khoản Google mới được phép đăng bài.
Cảm ơn rất nhiều.
HAPPY DAY TO YOU!