NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG..

Công nghệ thông tin và cuộc sống! -------------- Welcome http://TamNhinTheKy.com - http://myinfor.net
1. Tìm ra nhu cầu và đáp ứng nhu cầu đó. Khi làm việc cho Hãng IBM, ông Ross Perot đã nhận thấy rằng, khách hàng mua máy tính hiệu IBM có nhu cầu được hỗ trợ về xử lý dữ liệu. Ông đã trình bày ý tưởng này với lãnh đạo IBM, nhưng họ nói họ không quan tâm. Khi đó, ông Ross Perot đã đi đến quyết định mở doanh nghiệp riêng. Nhờ ý tưởng nhạy bén này của mình, ông Ross Perot đã kiếm được 2,8 tỉ USD.
2. Phát hiện vấn đề và giải quyết vấn đề đó. Một cô thư ký làm việc cho một công ty nhỏ đã tìm cách pha bột mì với thuốc bôi móng tay để tạo ra một thứ dung dịch trắng để phủ lên những chỗ cô đánh máy sai. Thấy sử dụng hiệu quả, bạn bè của cô trong văn phòng đã đề nghị cô pha chế cho một chút dung dịch đó. Sau đó, nhiều người ở những cơ quan khác cũng muốn có được loại sản phẩm mới này của cô. Từ đó, cô đã bỏ việc cơ quan và dành tất cả thời gian để phát triển và kinh doanh cái mà hiện nay được gọi là Liquid Paper. Được biết, mấy năm trước, cô ta đã bán công ty của mình cho Hãng Gillette Corporation với giá 47 triệu USD.
3. Tìm kiếm giải pháp. Tìm cách để cung cấp một sản phẩm hoặc dịch vụ tốt hơn, rẻ hơn, nhanh hơn và dễ dàng hơn.
4. Tập trung vào khách hàng của mình. Hãy luôn nghĩ đến khách hàng và gắn bó với khách hàng. Ông Thomas J. Watson, người sáng lập ra Hãng IBM đã xây dựng công ty theo nguyên tắc: “Hãy nghĩ về cái khách hàng cần, cái khách hàng muốn, cái mà khách hàng sẵn sàng chi trả và những vấn đề mà họ có thể gặp phải”.
Trong khi một số người bắt đầu công việc kinh doanh từ khi còn rất trẻ, một số khác lại bắt đầu khi đã về già. Với Miller, sự nghiệp kinh doanh được khởi đầu khi bà đã về hưu và bệnh tật hiểm nghèo ập đến. Theo bà, bắt đầu kinh doanh ở độ tuổi nào không quan trọng, khi đã trở thành một doanh nhân, bạn cần gặt hái thành công. Có thể nói khó khăn đã không làm cho bà lùi bước mà chỉ khuyến khích bà thành công trong công việc. Đối với bà Miller, có quá nhiều khó khăn đến với bà cùng một lúc: mất việc làm, bắt đầu công việc kinh doanh, và chiến lược căn bệnh ung thư - tất cả những gian nan này ập đến khi bà 60 tuổi. Vượt qua tất cả những tai ương và thách thức, bà đã thành công. Chỉ trong vòng 5 năm, bà đã chèo lái một công ty từ chỗ không có tên tuổi trở thành một công ty doanh thu nhiều triệu đô la.
Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu!
Đây không phải là lần đầu tiên Barbara Miller thành lập một doanh nghiệp. Thực tế là đã có khá nhiều năm trong cuộc đời bà đã làm việc cho các công ty hoạt động trong cuộc đời bà đã làm việc cho các công ty hoạt động trong ngành sản xuất giấy. Tuy nhiên, một sự thay đổi không mong đợi đã nhiều bà từ vị trí người làm công thành người “cầm lái”. Bà Miller nói Tôi đã làm việc trong ngành này hơn 30 năm. Một sự việc xảy ra làm một số người trong chúng tôi mất việc. Chúng tôi đã nhận định được rằng, nếu chúng tôi thực sự muốn một công ty giấy, chúng tôi sẽ làm được điều đó. Chính vì thế chúng tôi bắt đầu khi đã quá tuổi.
Cùng với các đồng nghiệp cũ, bà Miller cùng bỏ vốn mở công ty riêng. Công ty giấy Miller bắt đầu hoạt động từ vốn tháng 1 năm 1995 với 15 nhân viên. Công ty này có trụ sở tại Amarillo, Texas, hiện là một nhà bán buôn hàng đầu ở vùng trung tâm miền tây nước Mỹ. Khi tuổi đã cao, bà Miller đã chứng minh rằng không bao giờ quá muộn để bắt đầu một sự nghiệp kinh doanh.
Cuộc chiến đấu chống lại số phận
Thử thách lớn nhất đối với bà trong những ngày đầu khởi nghiệp không đơn giản là vấn đề huy động vốn hay tìm một đội ngũ quản lý giỏi mà là một cuộc chiến thắng bệnh tật.
5 tháng sau khi thành lập công ty, bà được chẩn đoán mắc ung thư buồng trứng. Những người khác sẽ bị ám ảnh bởi cái chết nhưng bà thì không. Bà nhờ bác sĩ phẫu thuật làm yên lòng con trai mình: Bà ấy đã già, bà ấy sẽ vượt qua được.
May mắn là, bệnh của bà đã được phát hiện khi mới chớm. Bà đã được phẫu thuật để ngăn cản sự phát triển của căn bệnh. Bà cho biết thêm: Sau khi phẫu thuật, tôi còn thực hiện một cá ghép tủy vào năm 1997
Bệnh tật có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bà không? Bà Miller đã giao cho một nhóm điều hành công việc. Những người làm việc trong công ty của tôi đều là việc. Những người làm việc trong công ty của tôi đều là những cá nhân nổi bật. Hoàn toàn không có vấn đề gì cả họ biết rằng họ đang làm gì. Họ chỉ thực hiện công việc thôi! Trong suốt thời gian khó khăn để chiến thắng với bệnh tật, bà vẫn chỉ đạo và đưa ra những quýêt định sáng suốt cho hoạt động kinh doanh của công ty và vẫn rất năng động.
Phát triển công ty
Mắc bệnh ung thư là một thách thức lớn trong cuộc đời bà. Thậm chí bác sĩ của bà không thể tưởng tượng được rằng, trong gian mang bệnh bà vẫn điều hành công ty nhiều triệu đô la với tốc độ tăng trưởng hàng năm 20%.
Được thành lập với số vốn ban đầu 300.000 USD, công ty giấy Miller đã đạt doanh thu gần 3 triệu USD trong năm đầu tiên. Bà Miller cho biết năm 1999 chúng tôi bán được trên 7 triệu USD và mức tăng trưởng trung bình hàng năm là 20%. Chúng tôi khá nổi tiếng trong ngành sản xuất giấy. Chúng tôi đã may mắn.
Hiện công ty giấy Miller có tổng diện tích 15.000m2 với 33 công nhân và cung cấp giấy cho rất nhiều ngành. Chúng tôi cung cấp văn phòng phẩm đủ loại, khăn ăn, giấy vệ sinh, giấy ăn, cốc, nguyên liệu đóng gói và nhiều thứ khác. Với mục tiêu đề ra : phát triển bằng cách đa dạng hóa sản phẩm và giữ được các đơn đặt hàng. Bà Miller tự hào :chúng tôi cung cấp sản phẩm cho mọi khách hàng. Khi một doanh nghiệp thành lập và hoạt động, họ sẽ cần đến sản phẩm của chúng tôi.
Quy mô kinh doanh đã mở rộng đến vùng Texas, New Mexico và Oklahoma, với bán kính khoảng 150 dặm từ Amarillo. Thông qua đội ngũ bán hàng và marketing giỏi, bà Miller đã mở rộng thị trường họat động của công ty.
Trong những ngày đầu, bà đã tập trung nguồn lực vào tăng trưởng và mở rộng, giới thiệu sản phẩm mới hoặc phát triển khu vực bán hàng. Bằng cách này hay cách khác chúng tôi nỗ lực mở rộng phạm vi hoạt động. Chúng tôi mở rộng bằng cách bao phủ những khu vực mới và cung cấp sản phẩm mới. Chúng tôi làm cả hai việc.
Bà Miller cũng thành lập một trang Web giới thiệu và bán sản phẩm có dụng địa chỉ.
Bí quyết thành công
Năm 2000, công ty đã đạt giải thưởng doanh nghiệp kinh doanh nhỏ của năm. Bà Miller phát biểu :Tiêu chuẩn giải thưởng là phải tăng trưởng, giữ vững, vượt qua những khó khăn và được ngừơi tiêu dùng ủng hộ - và công ty giấy Miller đáp ứng được tất cả những đòi hỏi này”
Luôn lạc quan và đam mê, đó là tính cách của bà. Bà nói : Mỗi khi thức dậy, tôi đều cảm thấy hứng khởi khi nghĩ đến những việc mà ngày hôm nay sẽ diễn ra, nghĩ đến cái mà chúa đã ban cho chúng tôi cũng như chờ mong mọi việc sẽ diễn ra như thế nào.
Đâu là bí quyết thành công của công ty giấy Miller? Miller luôn tin tưởng ở đội ngũ nhân viên, thân thiết với họ và luôn nhận thức được tầm quan trọng của họ đối với sự thành công của công ty. Bà thừa nhận rằng, bà có nhiều ảnh hưởng đối với công ty, nhưng bà vẫn quý trọng nhân viên của bà, những người được bà gọi bằng cái tên trìu mến là những người giỏi giang, biết việc.
Bà khẳng định bí quyết là có một đội ngũ nhân lực tốt biết phải làm gì và để họ tự làm việc. Sức mạnh của công ty chúng tôi là do có đội ngũ nhân viên như thế. Chúng tôi giống như một gia đình nhỏ. Mọi người đều tin tưởng ở đồng nghiệp của mình.
Lời khuyên của bà đối với các doanh nhân ? Tìm hiểu nhu cầu khách hàng và quan tâm đến những yêu cầu đó. Bạn mang lại cho người khác cái gì thì sẽ nhận lại cái đó. Hãy làm cho khách hàng cảm thấy họ quan trọng. Vì thực sự họ như thế. Nếu bạn để mất họ, bạn sẽ chuốc lấy thất bại trong kinh doanh.
Bà Miller là một phụ nữ bằng việc điều hành công việc kinh doanh thực tế của mình đã chứng tỏ rằng, khi ở tuổi về hưu cũng có thể bắt đầu bằng một công ty nhiều triệu USD. Hãy thu nạp những người thạo việc để họ làm việc cho công ty và cho họ thấy họ luôn nhận được sự ủng hộ của bạn. Không nhất thiết phải quản lý quá chặt chẽ và bạn sẽ phải ngạc nhiên về những gì họ làm được.
Rất hiếm khi nhà phát minh nghĩ ra một ý tưởng mà ngay lập tức ý tưởng đó được công nhận là tuyệt vời và có khả năng mang lại lợi nhuận cao, ví dụ như Gerry Thomas với ý tưởng bữa ăn tối kiểu TV, Edwin Land với ý tưởng chiếc máy chụp ảnh lấy ngay, hay Erno Rubik với ý tưởng khối xoay lập phương. Thường thì ý tưởng của các nhà phát minh được chào đón bằng sự hoài nghi, thậm chí chế nhạo. Một chiếc thùng nhỏ đóng trên chiếc cột để thu tiền của những người muốn đỗ xe trên phố ư? Một con búp bê dành cho các cậu bé? Thậm chí cả ông tổ phát minh ở Mỹ, Thomas Edison, cũng không thể thuyết phục được ai thử nghiệm ý tưởng đầu tiên của ông về chiếc máy bỏ phiếu bằng điện. “Tôi nản lòng đến mức cho rằng mình đã thất bại”, sau này Edison nói.
Có một thực tế là nhiều người tự coi mình là nhà phát minh đã đưa ra những ý tưởng kỳ cục, chẳng hạn như chiếc máy vỗ về nhẹ nhàng có thể giúp bạn tránh được dị ứng khi âu yếm chó hay mèo của mình, thuốc lá có đầu lọc bằng pho mát, chiếc quạt giúp bạn trượt tuyết lên đỉnh đồi… Bất kỳ nhà phát minh nào cũng phải có một chút gì đó lập dị, chưa kể đến tính bướng bỉnh, tự quan trọng hoá, không chịu lắng nghe những lời khuyên cũng như những lời phê bình của bạn bè và gia đình. Một số người tin rằng những yếu tố cần thiết để phát minh không thể có được nhờ dạy dỗ, bởi đó là năng khiếu thiên bẩm. Edward Lowe, người phát minh ra Kitty Litter, đã gọi tinh thần sáng tạo và khởi nghiệp là “kiểu chó săn thỏ”. “Bạn không thể trở thành “một nhà kinh doanh chỉ bằng cách tới trường học được”, ông Lowe nói trong một cuộc phỏng vấn. “Nếu bạn không có khả năng, bạn sẽ không thể làm việc được. Giống như chó săn thỏ vậy – ngay khi bạn vừa thả một con chó săn thỏ ra, thì ngay lập tức nó sẽ chạy đuổi theo con thỏ”. Các nhà phát minh được miêu tả sau đây đã có những ý tưởng hay, nhưng lại bị mọi người chế nhạo hoặc coi thường. Mặc dù không phải tất cả, nhưng không hiếm các nhà phát minh đó, cuối cùng đã thành công.
Đừng bỏ qua các sản phẩm bị bỏ rơi
Charles Darrow không phải là người phát minh ra trò chơi Monopoly. Tác giả thực sự của trò chơi này là một người phụ nữ có tên là Elizabeth Magie Phillips. Bà đã sáng tạo ra các mẫu hình đầu tiên vào năm 1904 và gọi nó là trò chơi Landlord. Nhưng đến năm 1933, Darrow, một kỹ sư thất nghiệp, đã tận dụng ý tưởng của bà Phillips và thiết kế lại, bổ sung thêm các bảng màu và các miếng đồ chơi bằng gỗ. Trước tiên, ông Darrow làm đồ chơi này bằng tay, nhưng dần dần nhu cầu về Monopoly tăng lên vượt quá khả năng sản xuất của ông và gia đình là 6 bộ một ngày. Ông quyết định chào bán Monopoly cho hai hãng sản xuất đồ chơi lớn của Mỹ là Công ty Parker Brother và Milton Bradley . “Sau khi xem xét và cân nhắc kỹ lưỡng về trò chơi Monopoly, chúng tôi không cảm thấy cần thiết đưa thêm trò chơi này vào hệ thống các sản phẩm của chúng tôi”, giám đốc của Milton Bradley viết như vậy trong thư phúc đáp Darrow vào năm 1934. Còn Parker Brother thì gay gắt hơn, liệt kê tới “52 lỗi cơ bản” trong trò chơi này: quá phức tạp, mất nhiều thời gian để chơi, và mọi người chắc hẳn không muốn vây quanh một cái bảng lâu đến như vậy.
Darrow đã đầu tư toàn bộ số tiền tiết kiệm của ông để sản xuất 7500 bộ trò chơi và các phiên bản này nhanh chóng được bán hết. Lúc đó, Parker Brother mới cho rằng trò chơi của Darrow không đến nỗi tồi như họ đánh giá và mua lại quyền sản xuất bộ trò chơi này của ông. Vào năm 1936, công ty này bán được 1,8 triệu bản Monopoly, còn Darow trở thành triệu phú.
Thực phẩm đông lạnh
Clarence Birdseye là một người ưa mạo hiểm và có trình độ học vấn cao, nói chung là ở anh ta hội đủ tất cả các yêu cầu cần thiết của một nhà phát minh. Nhưng ý tưởng cực kỳ sáng suốt của Birdseye về thực phẩm đông lạnh, để được thừa nhận, đã phải vượt qua rất nhiều thành kiến cũ xưa của mọi người. Sống ở Labrrador, Birdseye rất cần thực phẩm tươi trong suốt mùa đông lạnh giá và kéo dài gần nửa năm nơi đây. Birdseye nhận thấy người Eskimos làm đông lạnh cá nhanh chóng ở nhiệt độ -40 độ C hoặc thấp hơn, và thật kỳ diệu, sau nhiều tuần, những con cá này vẫn có mùi vị rất thơm ngon. Nhưng không may cho Birdseye, các nhà cung cấp thực phẩm đã cho công chúng thưởng thức hương vị không mấy ngon lành của rau và thịt đông lạnh theo phương pháp truyền thống. Họ thường ném thực phẩm vào kho lạnh, với thùng làm lạnh từ từ, các tinh thể đá có thừa thời gian để phá hủy tế bào của thực phẩm. Sau khi rã đông, thực phẩm được làm lạnh theo lối này biến thành một hỗn hợp màu xám xịt. Ngoài ra, lúc này người Mỹ bắt đầu thích dùng đồ hộp do thực phẩm đóng hộp có chất lượng cao và dễ dàng vận chuyển, lưu kho. Và các ông chủ cửa hàng tạp hoá thì ngần ngại không muốn lắp các ngăn lạnh mới để bảo quản sản phẩm đông lạnh của Birdseye. Nhưng Birdseye không đầu hàng. Ông vay tiền mở một nhà máy sản xuất thực phẩm đông lạnh của riêng mình. Sau thời gian khá dài chiến đấu chống lại nguy cơ phá sản luôn rình rập, vào năm 1929, Birdseye đã bán công ty của mình cho Postum (sau này là General Foods). Với sự tiếp sức của hoạt đông tiếp thị tại General Food, sản phẩm thực phẩm đông lạnh mang nhãn hiệu Birds Eye bắt đầu được bày bán ở nhiều cửa hàng tạp hoá.
Súng ngắn Colt
Samuel Colt đã từng đam mê súng ngắn hơn bất cứ cậu bé nào thời kỳ đầu thế kỷ 19 ở Mỹ, nhưng ngành công nghiệp sản xuất súng ở Mỹ lại không quan tâm tới loại vũ khí mới gọi là súng lục ổ quay. Là con trai chủ một nhà máy dệt, Colt trở thành thương gia đi biển ở tuổi 15. Trong chuyến đi tới Ấn độ, Colt nhìn thấy một thứ vũ khí làm cậu say mê: một khẩu súng có thể nhả đạn nhiều lần mà không cần lên đạn. Trên chuyến tàu trở về Mỹ, Colt bắt đầu đẽo mẫu súng lục cải tiến. Năm 1831, anh chàng Colt 18 tuổi tìm cách chế tạo những khẩu súng lục ổ quay, nhưng không có tiền và việc làm, cậu đành từ bỏ dự án này và quay lại làm việc cho cha mình. Cuối cùng, Colt cũng tích cóp được đủ tiền để thuê thợ chế tạo mẫu súng lục mới. Năm 1836, ông đăng ký bản quyền khẩu súng lục ổ quay và xây dựng nhà máy sản xuất loại súng này. Tuy nhiên khi đó, nhà máy của ông chỉ có rất ít khách hàng. Cục quân nhu của quân đội và hầu hết các nhà sản xuất súng ở Mỹ đều hài lòng với khẩu súng hỏa mai và súng lục bắn từng phát một. Họ cho rằng khẩu súng ổ quay của Colt không đáng tin cậy và quá phức tạp. Chính phủ Mỹ đặt mua súng của ông, nhưng không đủ để ông duy trì hoạt động của công ty, vì thế đến năm 1842, Colt buộc phải đóng cửa nhà máy. Thế nhưng có một vài sĩ quan quân đội, trong đó có tướng Sam Houston, nhận ra rằng khẩu súng lục ổ quay của Colt rất hữu dụng trong những trận chiến chống lại một lực lượng đông hơn. Sau đó, quân đội đặt mua súng của Colt, và chỉ trong một thập kỷ, ông đã trở thành triệu phú. Ông viết về nỗi thất vọng của mình với tư cách là một nhà phát minh trong một bức thư sai nhiều lỗi chính tả và ngữ pháp cho tướng Houston như sau: “Tôi thực sự vui mừng được biết, ngài đã rũ bỏ thành kiến vẫn thường ngự trị ở những người có thế lực khi ra quyết định khuyến khích hay vùi dập các cải tiến về súng lục cho quân đội”.
Kế hoạch đi trước thời đại
Sinh ra ở vùng Birmingham, Alabama, bà Anderson tới thăm New York vào năm 1903 và thật sự kinh hãi trước thời tiết và cả cách mà những người lái xe đối phó với nó trên đường phố. Khi tuyết rơi hoặc mưa, họ phải dừng xe lại, ra ngoài, dùng tay lau sạch kính chắn gió, rồi lại chui vào xe và lại tiếp tục lái. Bà bắt đầu vẽ phác thảo cần gạt để lau kính chắn phía trước và sau mà người lái có thể vận hành từ bên trong để làm sạch kính bên ngoài. Năm sau, bà Anderson đề nghị được cấp bằng sáng chế cho thiết bị cần gạt có thể điều khiển từ phía trong xe hơi với lực đòn bẩy khiến một cái cần gấp lò so có lưỡi cao su gạt qua gạt lại trên mặt kính. Bà được cấp bằng sáng chế vào năm 1905. Nhưng thật không may, có rất ít xe hơi chạy trên đường phố vào thời điểm năm 1905, và ngay cả những người có xe cũng cho rằng thiết bị của bà Anderson là ngớ ngẩn. Họ lập luận rằng người lái xe trong lúc vận hành thiết bị lau kính này có thể sao lãng việc quan sát đường và lưỡi quét có thể che khuất tầm nhìn. Tất nhiên bà Mary Anderson không thể tìm ra tiền đầu tư cho phát minh của mình. Tuy nhiên, chỉ sau đó một thập kỷ, cần lau kính trở thành thiết bị tiêu chuẩn đối với những chiếc xe của Mỹ. Có thể bà Anderson và những nhà phát minh khác đã từng bị chế giễu sẽ được an ủi phần nào trước thái độ của Tổng thống Rutherford Hayes khi lần đầu tiên sử dụng điện thoại: “Một phát minh tuyệt vời, nhưng ai sẽ muốn dùng nó đây?”.